Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người
Phan_18
"Nguyên lai cô thật sự chính là bạn bình thường của Funeral." Người bán hàng vừa nãy nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh lại cười nói với tôi, bộ dáng yên lòng.
"Đúng, tôi làm sao có thể là bạn gái của Funeral?" Tôi cười làm lành.
"Vậy à, về cái áo ngủ kia còn có hai loại màu sắc khác, tôi lấy cho ngươi." Người bán hàng MM nhiệt tình chạy đi .
Tôi thở ra, Funeral a Funeral, ngươi cuối cùng làm nên chuyện tốt, xem ra cuối cùng cũng đã có thể không phải che mặt ra phố rồi.
Đám kia vẫn như trước không chịu buông tha tin tức này, một phóng viên hỏi tiếp: "Nhưng Funeral từ khi xuất hiện tới nay bên cạnh luôn luôn đều không có bạn bè là nữ giới, hiện tại đột nhiên xuất hiện vị nữ tử thần bí kia, chẳng lẽ chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy sao?"
Đương nhiên đúng! Tôi ở trong lòng đối với Funeral hò hét, nói mau đi!
"Tôi không rõ ràng lắm cảm giác của cô ấy." Funeral tạm dừng một chút, trong mắt phản xạ một tia sáng óng ánh, khóe miệng tạo nên một tươi cười dịu dàng: "Nhưng tôi đối với cô ấy, tuyệt đối không chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy."
Lời vừa nói ra, tôi lập tức ngây người, này, vừa nói cái gì?
Phóng viên ở hiện trường lập tức hưng phấn lên, tranh hỏi: "`Tuyệt đối không chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy’ là ý tứ gì?"
"Tôi rất có cảm tình với cô ấy, hy vọng có thể có may mắn đạt được ưu ái của cô ấy." Âm thanh bình tĩnh của Funeral, vào tôi tôi lại nghe như sấm sét đinh tai.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đứa nhỏ này, có phải sốt hồ đồ rồi hay không?
Chương 33
Lúc này người bán hàng quay lại, nghe thấy được hồ ngôn loạn ngữ (lời nói bậy) của Funeral, trong mắt lập tức dấy lên lửa giận hừng hực, hận không thể đem tôi đốt cháy.
Áo ngủ tự nhiên là không cần nhắc đến, tôi nhanh che mặt chạy ra khỏi cửa hàng, chạy đến góc sáng sủa gọi điện thoại cho tên hỗn đản Funeral để khởi binh vấn tội.
"Uy ! Funeral, anh. . . . . ."
"Đến nhà của tôi." Điện thoại vừa thông, không đợi tôi nói xong, anh liền cắt ngang lời của tôi.
Đi thì đi, dù sao mấy ngày nay tôi cũng một bụng lửa, vừa vặn thừa cơ hội này phát tiết cho hết!
Nghĩ đến đây, tôi nổi giận đùng đùng chạy vội đến nhà anh .
"Tôi rốt cuộc có lỗi gì với ngươi ? Vì sao muốn hại tôi!" Vừa vào cửa, tôi liền hướng anh rống to.
Funeral đối với việc tôi cao giọng ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhàn hỏi: "Nếu không làm như vậy, cô sẽ xuất hiện sao?"
Mấy ngày nay tránh nghi ngờ, điện thoại của anh tôi một mực không tiếp, xem ra là đem anh chọc giận, bất quá, tôi đây mới là người bốc lửa!
"Tôi mặc kệ, anh lập tức mở hội chiêu đãi ký giả một lần nữa làm sáng tỏ sự thật!" Tôi mệnh lệnh nói.
"Làm sáng tỏ sự thật gì?" Funeral mở tủ lạnh ra, lấy nước khoáng ra uống.
"Anh cư nhiên ở trên tivi nói cái gì đối với tôi có hảo cảm, còn muốn theo đuổi tôi linh tinh lộn xộn." Tôi đi qua đi lại, tức giận bất bình nói: "Anh mau nói cho phóng viên, nói anh gần đây thần kinh não bị đốt cháy, nên nói lộn xộn!"
Funeral nghiêng người dựa vào tủ lạnh, nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười: "Cũng không phải là nói lung tung."
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc.
Funeral chậm rãi đi về phía tôi, dáng người cao thẳng đột nhiên cho tôi một cảm giác áp bức, anh yên lặng nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời: "Tôi nói đều là thật sự, tôi đối với cô có hảo cảm, hy vọng được cô ưu ái."
Tôi tức giận: "Không cần nói giỡn, anh làm như vậy thật sự hại chết tôi!"
"Có lẽ như vậy, cô sẽ tin." Funeral bỗng nhiên không hề báo động từng bước tới trước mặt tôi, giữ chặt mặt tôi, dán môi anh vào môi của tôi, một cảm giác tê dại nhộn nhạo mở ra trên môi tôi, trong nháy mắt trước mắt tôi một mảnh trắng xoá, trái tim kịch liệt nhảy lên, chấn động màng tai phát đau.
"Hiện tại. . . . cô tin chứ." Âm thanh của Funeral truyền đến, tôi lập tức thanh tỉnh, một chưởng đưa anh đẩy ra.
Nhìn vẻ mặt chân thật của anh ta, tôi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, toàn thân run nhè nhẹ.
Làm sao có thể là như thế này?
Làm sao có thể là như thế này!
Funeral tiến lên từng bước, đem tôi chặn ở bên cạnh bàn, dùng âm thanh dịu dàng nói: "Tịnh nhã, tôi là thật sự thích cô."
Tôi lắc đầu, có chút cuồng loạn: "Tôi đã có con . . . . "
"Tôi biết, tôi sớm đã biết." Funeral dần dần tới gần tôi, trong mắt thu lại vẻ đau đớn cùng lạnh lùng, chỉ có dịu dàng: "Về sau, cô không cần tự mình gánh vác hết thảy, để cho tôi làm ba nó."
Nháy mắt, tôi bình tĩnh trở lại, đã đến lúc vạch trần những gì tôi đã nói dối, thở sâu, tôi nói : "Không, Funeral, ngươi không biết, Thánh Duyên nó. . . . Có ba ba, tôi có trượng phu.
Thần sắc Funeral có chút mê muội: "Cái gì?"
"Tôi lừa anh, Funeral." Tôi cố lấy dũng khí nói ra chân tướng: "Ba ba Thánh Duyên cũng không có vứt bỏ chúng tôi, anh ấy cùng chúng tôi sinh hoạt cùng nhau. . . . Một nhà ba người chúng tôi thực hạnh phúc, lời nói trước kia của tôi đều là lời nói dối, tôi là kẻ đại lừa đảo!"
Funeral gắt gao nhìn thẳng tôi, rất lâu sau đó, rốt cục tin tưởng tất cả tôi nói.
Anh bực mình một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, kinh ngạc, phẫn uất, ảm đạm, anh nhếch môi, cổ họng không ngừng run run, cực lực nhẫn nại sự thật chính tai anh nghe thấy.
Đột nhiên, anh nâng lên nắm tay đem hết toàn lực đánh vách tường, âm thanh trầm đục khi tay anh cùng vách tường đụng nhau cứ quanh quẩn trong tôii tôi, mở đầu một trận chiến.
Tôi hoảng sợ trợn to mắt, chỉ nhìn thấy các đốt ngón tay Funeral một mảng màu hồng, trên vách tường màu xám loang lổ vết máu, làm cho lòng người khó chịu không thôi.
Mà anh tựa hồ hoàn toàn không có nhận thấy đau đớn, chính là chuyển hướng tôi, sâu kín hỏi: "Ngươi thương anh ta sao?"
Ngực tôi như thiêu đốt, khóc nói: "Funeral, đừng như vậy, là lỗi của tôi, anh đánh tôi đi! Anh yêu đàn dương cầm như vậy, làm sao có thể thương tổn tay anh!"
Có lẽ là thấy nước mắt của tôi, anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Tôi nhanh tìm ra hộp y tế vì anh băng bó miệng vết thương, khớp xương có vết máu mờ nhạt, xem thấy lòng tôi giống bị kim đâm đau.
"Cô thương anh ta sao?" Funeral kiên trì hỏi.
Tôi kiên định gật đầu: "Yêu, tôi thực thương anh ta."
Nghe vậy, Funeral như là bị rút đi khí lực toàn thân, dựa ngã vào trên sô pha, nhìn đèn treo trên đỉnh đầu , dùng một loại giọng điệu mù mịt trống rỗng nói: "Cô đi đi."
Tôi đứng dậy, lau đi nước mắt, lập tức đi ra ngoài.
Hiện tại phương pháp tốt nhất tạ lỗi chính là vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt anh, để cho tôi kẻ lừa đảo đê tiện này từ nay về sau biến mất vô tung.
Ông trời tựa hồ trừng phạt tôi, mưa rơi tí tách, tôi quyết tâm tiếp tục đi lên phía trước, hy vọng có thể một lần nữa bệnh nặng, hy vọng có thể đem toàn bộ chuyện không hài lòng mấy ngày nay đổ đi
Lúc này, cỗ xe màu đen Lamborghini rất nhanh chạy đến, chặn đường đi của tôi .
"Lên xe." Funeral ra lệnh nói : "Để cho tôi đưa cô về nhà."
Tôi đứng ở tại chỗ, không biết làm sao.
Gặp tôi ngu ngơ, Funeral lập tức xuống xe, đem tôi kéo vào, ấn ngồi ở chỗ ngồi.
Anh khởi động xe, thản nhiên nói: "Lần trước đem cô đuổi ra ngoài cửa, là chuyện tôi hối hận cuối cùng trên đời, tôi không thể hối hận hai lần."
"Funeral, thực xin lỗi. . . . . ." Tôi liều mạng cắn môi.
Lúc này, đèn xanh sáng lên, anh dừng xe lại ở trước đường kẻ vạch cho người đi bộ, quay đầu đến, cho tôi một nụ cười tái nhợt: "Là tôi tự mình muốn yêu cô, cùng cô không quan hệ."
Anh cầm tay lái, tay băng lụa trắng nhìn thấy ghê người, tôi không đành lòng nhìn, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thế này mới phát hiện bên cạnh song song ngừng một chiếc quen xe thuộc nhất, trước bàn điều khiển còn treo thuỷ tinh tôi tự chọn.
Màchủ xe lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi.
Bên tai ong ong vang lên một âm thanh ――― Nhiễm Ngạo!
Thật là Nhiễm Ngạo!
Mặt anh không chút thay đổi nhìn tôi, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Tôi thiếu chút nữa khóc, cái này tôi nhảy vào Thái Bình Dương cũng đừng tưởng rửa sạch.
Chỉ thấy Nhiễm Ngạo xuống xe, lập tức hướng chúng tôi đi đến, mở cửa xe, trầm giọng nói: "Đi ra."
Tôi muốn đứng dậy, lại bị Funeral một phen giữ chặt, anh đề phòng nhìn Nhiễm Ngạo: "Ngươi là ai?"
Ánh mắt Nhiễm Ngạo nhíu lại, rồi đột nhiên nguy hiểm.
"Funeral, anh ấy chính là chồng tôi." Tôi vội vàng giải thích .
Nghe vậy, ánh mắt Funeral ảm đạm , tay dần dần buông ra.
Tôi nhanh đứng dậy, Nhiễm Ngạo kéo tay của tôi, đem tôi đưa vào trong xe, theo sau lập tức khởi động xe.
Không kịp cùng Funeral nói lời từ biệt, tôi chỉ có thể từ trong kính trông thấy cỗ xe màu đen Lamborghini đứng ở tại chỗ, trầm mặc thật lâu.
Quay đầu, khóe mắt đột nhiên thấy một hộp bánh ngọt màu xanh.
"Lần sau đừng tự mình đi, lúc muốn ăn nói một tiếng, anh đi mua. Nơi đó yên ắng như vậy, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?" Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nói của Nhiễm Ngạo.
Nguyên lai, Nhiễm Ngạo tới nơi này là vì mua bánh ngọt cho tôi, trong lòng một trận vui sướng khôn kể, nguyên lai Nhiễm Ngạo cũng có ý muốn giảng hòa.
"Nhiễm Ngạo, nghe em giải thích được không?" Tôi khẩn cầu nói.
"Nếu là lại lấy cớ như lần trước kia, thì không cần." Nhiễm Ngạo nhìn phía trước, sắc mặt âm trầm
"Anh không hề tin tưởng em?" Tôi hỏi, trong lòng có chút chua xót, lại có chút căm giận: "Anh lúc đó chẳng phải đã từng lừa gạt em sao!"
Nhiễm Ngạo đột nhiên dừng xe, đem tôi sợ tới mức hồn phi phách tán. Anh mạnh chuyển hướng tôi, gằn từng tiếng nói: "Cho nên em muốn trả thù!"
Tôi nhìn anh phẫn uất tới ngây dại.
Nhiễm Ngạo nhắm mắt lại, chuyển hướng đề tài: "Nói giải thích của em đi, tôi sẽ nghe."
Tôi đã sớm nản lòng, chính là nhẹ nhàng nói: "Giải thích của tôi chính là: không muốn tin tưởng người vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng."
Nhiễm Ngạo kinh ngạc một hồi, không thèm nhắc lại, khởi động xe một lần nữa.
Tôi cũng không muốn lại giải thích nhiều, cho dù nói rõ ràng sẽ như thế nào, nếu Nhiễm Ngạo tự mình khó có thể vui vẻ chấp nhận, về sau sẽ có càng nhiều Funeral khác xuất hiện.
Liền như vậy, chúng tôi tiếp tục duy trì chiến tranh lạnh, tất cả mọi người bắt đầu không hẹn mà cùng tăng ca, tránh cho ở trong nhà chạm mặt. Ngẫu nhiên cho dù vào cùng nhau, cũng chỉ là cúi đầu đi qua.
Mà Funeral bị chụp đến quán ba đồng tính luyên ái mua vui, cùng với một nam tử tuấn mỹ khanh khanh tôi tôi, quan hệ mờ ám, tiếp theo, "Người biết chuyện tình" bên cạnh nói, kì thật Funeral là đồng tính luyến ái, mà tôi là người vô tội nguỵ trang thôi.
Cứ như vậy, hiềm nghi của tôi hoàn toàn rửa sạch, chú ý của truyền thông tất cả trên người tên thần bí nam tử kia .
Tôi tự nhiên rõ ràng, hết thảy đều là Funeral an bài ――― vì không làm chuyện của tôi phức tạp.
Tôi duy nhất có thể làm, chính là âm thầm cảm kích.
Ở tòa soạn, bởi vì Hồ Nghi Dĩ cùng Hành Bình mấy ngày hôm trước cùng bị thương nhập viện, tôi cũng cô đơn theo.
Không thể phủ nhận là, bọn họ bị thương tôi cũng có trách nhiệm rất lớn.
Chương 34
Đó là chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước, lúc ấy tôi đang ở chỗ ngồi đối với cảnh vật bên ngoài bi thương, đột nhiên nhận được Hồ Nghi Dĩ triệu hồi, chỉ có thể tinh thần cứng cỏi mà nghênh chiến
Vừa vào cửa, chợt nghe thấy cô lo lắng hỏi: "Cô cùng cái kia Funeral rốt cuộc là cái quan hệ gì !"
"Bạn bè bình thường." Tôi lười biếng trả lời.
"Bạn bè bình thường." Cô giọng điệu quái dị nói: "Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy đi."
"Kia lại cùng các hạ có quan hệ gì đâu ?" Tôi dở khóc dở cười.
"Nhiễm Ngạo hiện tại rốt cục thấy rõ bộ mặt đích thực phụ nữ này." Cô cười lạnh một tiếng: "Kỹ năng lẳng lơ chỉ biết làm ra vẻ để quyến rũ đàn ông."
"Cầu xin cô nói chuyện cẩn thận một chút." Đừng cho là tôi sẽ không phát hỏa.
"Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng?" Cô khoanh tay, nhìn tôi dò xét .
"Cám ơn cô suốt ngày không ngại cực khổ quan tâm chuyện nhà chúng tôi." Tôi tức giận: "Bất quá Nhiễm Ngạo nhà chúng tôi đã làm ba ba người ta, sẽ không nhớ thương giống cô."
"Vậy thì thế nào?" Cô nheo mắt lại: "Lúc đó cô chẳng phải cũng làm mẹ của người ta, vẫn ở trên giường cùng đàn ông khác qua đêm."
"Hồ Nghi Dĩ, tôi cảnh cáo cô không cần quá đáng!" Tôi áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.
"Chẳng lẽ không đúng như vậy?" Cô đắc ý nhìn tôi: "Bất quá cô cũng thật lợi hại, cái gì tuyệt phẩm đều có thể quyến rũ."
"Hồ Nghi Dĩ!" Tôi trừng mắt cô: "Chỉ có thể thông qua việc hạ thấp người khác để duy trì lòng tự tin của cô, chẳng lẽ ngươi sẽ không cảm thấy thật đáng buồn sao?"
Cô sửng sốt: "Cái gì?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tôi từng bước đến gần: "Kỳ thật cô cũng không phải chân chính để ý Nhiễm Ngạo, cô để ý chính là anh không có lựa chọn cô."
Cô cứng ngắc cong cong khóe miệng: "Cô cho là cô biết cái gì!"
"Lòng tự tin vô địch của cô bị tan rã, cho nên cô nhất định phải hạ thấp tôi để chứng minh sự tồn tại của cô, để chứng minh là Nhiễm Ngạo có mắt không tròng." Tôi tiếp tục nói: "Tôi tội nghiệp cô."
Một hơi nói xong, trong lòng thật sự là thích, phụ nữ này nhìn như khôn khéo, kì thực hồ đồ, không đem cô đánh thức nói không chừng cả đời đều quấn quít lấy chúng tôi, vậy sẽ thảm .
"Không cần giả bộ đưa ra bộ dáng người thắng" Hồ Nghi Dĩ bỗng nhiên đứng lên, toàn thân không kiềm được run run, hét lớn: "Tôi không cần cô tội nghiệp tôi!"
Không đợi tôi phản ứng lại đây, cô liền nắm lên cuốn từ điển dày như cục gạch ở trên bàn, dùng hết khí lực toàn thân hướng tôi ném đến.
Hoàn hảo tôi phản ứng mau, đúng lúc nghiêng đầu, ám khí to lớn kia bay sát qua tóc gáy của tôi.
Tôi đang âm thầm may mắn mạng lớn hết sức, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét thảm .
Nhìn lại, Hành Bình té trên mặt đất, che mặt kêu đau không thôi.
Nguyên lai âm kém dương sai đập vào anh.
Tôi nhanh chạy đến coi thương thế, một quyển sách dày như vậy, tuyệt đối có khả năng làm não lệch vị trí.
Tĩnh tâm liền thấy máu tươi chảy ồ ồ theo khe hở trên trán Hành Bình xuống, tình huống rất là dọa người.
Gặp chuyện này tôi âm thầm lo lắng, đứa nhỏ này đầu óc vốn đã không sáng sủa, bị đập vỡ như vậy thì chỉ số thông minh tuyệt đối xuống còn 70.
Nhìn đến tình cảnh này, Hồ Nghi Dĩ cũng bị dọa, đứng nguyên tại chỗ.
"Nhanh đi gọi người !" Tôi hô.
Lúc này cô ta mới phản ứng, vội vã hướng phía ngoài chạy đi, kết quả không biết chân đụng phải cái gì, lập tức mất đi thăngn bằng, "Phanh" một tiếng đánh vào trên sô pha gỗ.
Sắc mặt Hồ Nghi Dĩ lập tức thay đổi trắng dã, trên trán đổ mồ hôi lạnh, xem ra bị thương không nhẹ.
Không kịp vui mừng, tôi vội vàng lớn tiếng kêu cứu, đồng sự cùng nghe tiếng đã tới liền đưa bọn họ đến bệnh viện.
Kết quả chẩn đoán, chân Hồ Nghi Dĩ bị gãy xương, Hành Bình khâu 7 mũi trên trán, đều cần ở lại bệnh viện theo dõi.
Nhưng mà thảm nhất là, bởi vì phòng bệnh eo hẹp, hai kẻ thù còn phải ở chung một phòng. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngẫm lại đều thấy sởn gai ốc.
Hành bình cư nhiên là một trăm vạn phần không tình nguyện: "Không phải chứ! Cư nhiên muốn tôi cùng loại phụ nữ điên này ở chung một gian phòng bệnh, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?!"
"Chẳng lẽ còn sợ tôi cường bạo anh!" Hồ Nghi Dĩ cao thấp đánh giá anh một cái: "Yên tâm, tiêu chuẩn của tôi còn chưa có thấp như vậy."
"cô nữ ma đầu này, gương mặt đẹp trai của tôi thiếu chút nữa liền bị hủy ở trên tay cô !"
"Cầm lấy gương nhìn xem, khuôn mặt trong đó cũng kêu anh tuấn sao? Cầu xin anh đừng khiến tôi cười đến rụng răng."
. . . . . .
Cứ như vậy, hai người mỗi ngày đều môi súng lưỡi tên, biến phòng bệnh thành tràn đầy chướng khí mù mịt.
Âm thầm thở dài, bất quá cứ như vậy, cũng sẽ không buồn chán.
". . . . Tịnh Nhã, nhiệm vụ lần này liền giao cho cô ."
Nhiệm vụ gì? Tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện ông chủ đang cười tủm tỉm nhìn tôi, theo bản năng đáp ứng : "Vâng"
"Tốt lắm, hội nghị dừng ở đây đi, mọi người làm việc cho tốt." Ông chủ tuyên bố tan họp.
"Rốt cuộc cho tôi công việc gì ?" Tôi không hiểu ra sao, hỏi Nina bên cạnh.
"Ngày mai khởi hành đi đảo Mã Nhĩ[1] phỏng vấn dàn nhạc F cùng Ân Hiên Dung, Tịnh Nhã, hồn ngươi bay tới đâu ?" Nina kỳ quái nhìn tôi.
"A! Phỏng vấn dàn nhạc F cùng Ân Hiên Dung?" Lòng tôi nhảy dựng: "Làm sao có thể bảo tôi đi đây?"
"Ngươi cùng bọn họ hẳn là rất quen thuộc, như vậy phỏng vấn cũng thuận lợi một chút ."
"Nhưng. . . Funeral sẽ đi chứ Tôi thật cẩn thận hỏi.
"Yên tâm, lần này chính là Vô Thị cùng Hữu Phi đi quay phim chụp ảnh, cùng Funeral không có liên quan gì." Nina an ủi tôi: "Nói sau, hiện tại tất cả mọi người biết Funeral chỉ đối đàn ông có hứng thú, sẽ không lại truyền lời đồn bất lợi đối với cô ."
Tôi đây mới yên lòng.
"Hơn nữa, lần này được đi đảo Mã Nhĩ " Vẻ mặt Nina nhìn về trước: "Trời xanh biển xanh, tiên cảnh nhân gian, Tịnh Nhã, rất hâm mộ cô."
Hâm mộ, tôi không cho là đúng, lần này ít nhất phải đi nửa tháng, nói cách khác suốt nửa tháng, tôi không thấy được con bảo bối của tôi, chẳng phải là muốn đem tôi giết chết?
Nói sau. . . . Tại loại thời kì phi thường này đi công tác, tôi cùng Nhiễm Ngạo chẳng phải là họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn)?
Bất quá nhiệm vụ ông chủ lớn gia xuống, tôi không tình nguyện cũng phải đi.
Buổi tối về nhà lập tức thu dọn quần áo, tuy nói tất cả thủ tục đều do toà soạn lo, nhưng những thứ lung tung ít nhất cũng có hai vali lớn.
Bận đến tối mặt tối mày, Nhiễm Ngạo đẩy cửa tiến vào, thấy tình thế của tôi, sửng sốt.
"Có chuyện gì sao?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Thánh Duyên uống sữa chưa?" Anh hỏi.
"Rồi." Tôi giả bộ không thèm để ý chút nào: "Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đến đảo Mã Nhĩ đi công tác nửa tháng, trong khoảng thời gian này anh chăm sóc Thánh Duyên."
Nghe vậy, anh gật gật đầu, không nói được lời nào, xoay người tránh ra.
Thấy phản ứng của anh, trong lòng cực kỳ lo lắng buồn bực , nằm ngã vào trên giường, dùng sức kéo chăn.
Nhiễm Ngạo chết tiết, vì sao không một chút quan tâm tôi muốn đi nơi nào? Chẳng lẽ thật sự không cần ?
Bởi vì rất tức giận, cứ như vậy lăn qua lộn lại, rạng sáng 3 giờ mới ngủ. Ngày hôm sau mở mắt, lập tức cả kinh ở trên giường nhảy xuống, 10 giờ!
Không xong, gần lỡ chuyến bay, cầm lấy hành lý cấp tốc chạy ra sân bay, vừa kịp lúc.
Bất quá nói thật, ông chủ thật đúng là không tồi, cư nhiên mua cho tôi khoang hạng nhất, thật tốt quá, ít nhất có thể duỗi thẳng chân ngủ.
Đem theo hành lý đi vào cabin, thế này mới phát hiện đích thực ý đồ chính của ông chủ, khoang hạng nhất tất cả đều là nhân viên tổ điện ảnh kịch lần này, nguyên lai là muốn cho tôi gần quan được ban lộc.
Mặc kệ, vẫn là trước tiên bổ sung giấc ngủ đã, tôi nằm xuống, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, một người ngồi ở bên cạnh tôi.
Sao bóng dáng lại quen thuộc như vậy, tôi tò mò quay đầu, thấy một đôi mắt mỉm cười thâm thúy .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian